THÀNH KÍNH TIỄN BIỆT THẦY
	Thầy đã đi rồi thật vậy sao?
	Lòng con quặn thắt lệ tuôn trào 
	Nghe Thầy quãy dép về quê cũ
	Mà hồn cứ ngỡ giấc chiêm bao
	Mười mấy xuân tròn dạo thế nhân 
	Ngộ lý duyên sanh chốn hồng trần
	Cắt bỏ tóc xanh nương cửa Phật
	Nương Thầy học đạo thọ thâm ân 
	Thân giáo sáng ngời tỏa thơm hương
	Đức độ bao dung khó nghĩ lường
	Dáng vẻ uy nghi “ long hổ  phục”
	Tòng Lâm thạch trụ chúng về nương
	Vất vả trăm bề độ chúng con
	Công việc “ Tăng sai” vẫn vuông tròn
	Tám mươi năm lẻ trên trần thế 
	Để lại cho đời những  điểm son
	Chúng con dẫu tung cánh muôn phương
	Phật sự khắp nơi mọi nẽo đường
	Mỗi người ấp ôm một hạnh nguyện 
	Nơi Thầy vững chãi chốn về nương
	Đức Hoà  hôm nay vắng bóng Thầy
	Mây buồn giăng khắp chốn nơi đây
	Đệ tử quặn lòng bao thương tiếc
	Giáo hội mất đi một bậc Thầy 
	 Giờ đã mất Thầy vắng bóng Cha
	Chúng con lạc lõng chốn Ta Bà
	Nhưng lời Thầy dạy luôn ghi tạc
	Cho tình thương lớn mãi lan xa
	Thầy hãy an lòng trở lại quê
	Cực Lạc phương Tây chốn trở về
	Chín phẩm sen vàng đang  chờ  sẵn
	Giã từ cõi mộng chốn bờ mê
	Đệ tử hôm nay có mấy lời
	Tiễn Thầy an giấc chốn nghỉ ngơi
	Xin nguyện nương theo gương Thầy Tổ
	Để lại hương thơm mãi cho đời
	Đệ tử khấp Bái. Kính tiễn biệt Thầy 
	Thích Đạo Nguyên
